Hôm nay mình vừa mới nghe một ca khúc khiến mình vô cùng xúc động, và ca khúc ấy cũng gợi nhớ cho mình về việc 39 người chết trong thùng container tại Anh.
[Truyện Ngắn Concert] Nước Ngoài || Hà Anh Tuấn
Sống ở nước ngoài, cô đơn và cực khổ là những bạn đồng hành với du học sinh chúng mình, ít nhất là vào những ngày đầu.
Chỉ lúc chẳng yên bình bạn con nó khóc một mình, làm ai cũng nhớ gia đình.
Bài hát này đã diễn tả tuyệt vời cuộc sống của những người đi xuất khẩu lao động, du học sinh. Mình còn nhớ khi còn sống ở nhà cũ, ngày phụ huynh đi về là ngày buồn nhất. Ai cũng mang nét đượm buồn trên khuôn mặt, và không ai kìm được nước mắt. Kể cả mình, sau này ba mình sang rồi lại về, lúc về mình cũng nén nước mắt vì sợ ba buồn. Đúng như người khác nói, khi mất đi mình mới thấy tiếc, mới cảm nhận được sự quý giá. Mình không dám khẳng định mình đã cảm nhận được sự trân quý của gia đình, nhưng ít nhất suy nghĩ và cách nhìn về gia đình của mình đã thay đổi hoàn toàn so với trước đây. Mình không trân trọng những khoảnh khắc với gia đình, thế nên khi rời xa mái nhà, có một khoảng trống trong lòng mà chứa sự hối tiếc thời gian đã qua.
Giờ con đã ở nơi này, cuộc sống khác xa quá vậy, chỉ mong bớt lo tương lai...
Theo ý kiến cá nhân của mình, Việt Nam vẫn là quê hương, Sài Gòn vẫn là nhà, và gia đình vẫn là thứ quan trọng nhất. Có thể thời gian sẽ khiến suy nghĩ của mình đổi thay, nhưng mình vẫn sẽ viết những dòng này ra để sau này mình nhìn lại những cảm xúc đầu đời. Từ khi mình đi du học, tương lai dần trở nên vô định. Mình không xác định được con đường đi sau này, mình sẽ ra sao, sống thế nào. Thế nên "chỉ mong bớt lo tương lai", bớt lo về chuyện tiền bạc, bớt lo về cuộc sống,... Cũng "chỉ mong" sau này báo đáp được công ơn của cha mẹ, mong sau này có cuộc sống yên ổn.
Chỉ mong thoát nghèo - thoát khổ, họ mới bắt buộc bản thân rời xa quê hương. Nhưng phũ phàng thay họ đâu muốn ta ở lại. Mình biết tình trạng phân biệt chủng tộc đã giảm xuống, nhưng không có nghĩa là nó biến mất. Ở Canada - một quốc gia nổi tiếng thân thiện - các bạn cũng đừng nghĩ không có phân biệt chủng tộc nha. Mình đã từng gặp một người (có lẽ là bản địa, mình không chắc nữa) khi mình đang đi trên đường, và người đó chửi xối xả người châu Á chúng mình. Mình quen một anh người Việt, ảnh kể lại rằng có một lần bị chửi là tại sao ảnh không học và làm việc ở quê hương. Và tâm tư người con xa xứ lúc nào cũng "tâm tư hoang mang". Như mình đã nói về những nỗi lo của bản thân, hoang mang lắm đó các bạn à. Những con người có nghị lực sống vững vàng - "tìm đất khách mong làm giàu". Mình không chê trách họ, vì mỗi người có cách giải quyết khác nhau cho những khó khăn mà họ gặp phải. Có người thì quyết tâm trụ lại quê hương với mong muốn làm giàu, có người lại chọn đi xuất ngoại để đổi đời. Du học sinh chúng mình cũng thế. Mình quen biết một số bạn dù gia đình không được khá giả, nhưng vẫn cố gắng cho con đi du học để chuẩn bị tốt hơn cho tương lai sau này.Vì khi biết quê ta nghèo, rủ nhau bước đi muôn nẻoTìm đất khách mong làm giàu mai sau ngẩng đầuMà đâu biết trong đêm dài người đâu muốn ta ở lạiChạy trong giá băng mệt nhoài tâm tư hoang mang.
Mẹ chớ nghĩ ngợi bên này chúng con mến thương nhau.
Đây là điều mà mình luôn mong muốn ở người Việt chúng ta. Mong sao dân tộc ta có một tinh thần đoàn kết, tương trợ lẫn nhau. Mong sao mình không còn nghe những chuyện người Việt hại nhau. Mong sao học sinh Việt đừng cô lập, đừng gây sự với nhau. Mong sao mọi người giúp đỡ nhau... mong sao...
Cám ơn Phan Mạnh Quỳnh đã viết nên một bài hát vô cùng xúc động. Cám ơn Hà Anh Tuấn - một người cựu du học sinh - đã diễn tả bài hát không thể nào tuyệt vời hơn.Một mai nắng xanh trời, rời nơi nương náu một thời, về trong đôi mắt rạng ngời.
CHIA SẺ - CẦU NGUYỆN - BÌNH ANCHO NHỮNG GIẤC MƠ ĐỔI ĐỜI, TRẺ TUỔI...
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóa