Người ta thường nói rằng, cấp ba là quãng thời gian tuyệt vời nhất. Lúc trước kia, khi mình mới vào cấp ba, mình không biết nó sẽ tuyệt vời như thế nào. Mấy bạn cũng đã biết rồi, cấp hai mình học ở Ngô Sĩ Liên, cấp ba lại về Tân Bình. Hai trường này ở khác quận, nên bạn bè mình cũng "cuốn theo gió mà bay". Bắt đầu một cuộc sống mới ở Tân Bình, rồi mình sẽ ra sao?
Mình còn nhớ ngày đầu tiên nhập học, ai cũng có bạn bè để nói chuyện. Riêng mình chọn một góc cuối lớp để ngồi, không bạn ngồi chung bàn, không có một ai để tâm sự cho vơi nỗi cô đơn. Lúc đấy thằng Hùng ngồi bàn bên hỏi: "Ê có bút xanh không cho tao mượn". Thế là mình có thằng bạn đầu tiên, bắt đầu từ một cây bút.
Lúc đấy mình được cô chọn làm lớp trưởng, tự hào đấy nhưng nỗi lo thì cũng có đấy. Đối với mình, lớp trưởng là người vừa học tốt, vừa có thể lo cho những người khác. Không quen biết ai cả thì làm sao mà giúp đỡ người khác được? Rồi thời gian cũng đẩy đưa, mình quen được nhiều bạn hơn, nhiều hơn và cuối cùng là cả lớp. Thật sự đó là một điều may mắn đối với mình, vì mình có làm gì đâu. Dù trong lớp có nhiều biến cố, nhưng điều đó giúp cho mình hiểu rõ mỗi người hơn, giúp mình trau dồi bản thân nhiều hơn. Để rồi cuối cùng mình có thể biết ơn vì cơ hội mà mình có, vì mình đã có một C7 độc nhất vô nhị. Những kỉ niệm với "gia đình" - thật sự không thể nào phai đi được...
C7 rồi cũng bước lên B7, riêng mình thì lại đi một con đường khác. Suy nghĩ lần này cũng đã khác hơn trước, không còn rụt rè hay ngại ngùng. Mình cố gắng làm quen nhiều người bạn khác, và mình cũng đã có nhiều bạn. Nhưng mình vẫn tiếp tục đồng hành cùng B7, có thể mình không phải là một thành viên, nhưng nhìn "các con" đoàn kết cũng vơi đi phần nào nỗi lo lắng...
Đến ngày hôm nay, B7 nhảy flashmob. Cười, nói, hạnh phúc trong clip mà lớp gửi cho mình đã đưa mình về lại C7, đưa mình về lại quãng thời gian flashmob cùng với "các con". Nhưng điều đó cũng đưa một luồng suy nghĩ đến với mình:
Liệu thanh xuân cấp ba của mình dài đến đâu?
Mình đi du học vẫn học lớp 11, vẫn học cấp ba đấy, nhưng mình lại không xem đây là một phần cấp ba. Vì một lý do nào đấy - đến bản thân mình cũng không hiểu được - du học không thể nào là cấp ba của mình. Nhiều lúc mình suy nghĩ lại về quyết định du học, liệu nó có đúng? Thế nhưng đã phóng lao rồi cũng phải theo lao. Thế nên cấp ba của mình chỉ có một năm, chỉ có C7.
Một người bạn lại nói với mình rằng: "Tại sao mày lại không tự tạo nên một thanh xuân mới, nếu như mày không xem đây là cấp ba? Hãy tạo một thanh xuân như mày muốn". Mình mới tỉnh ngộ rằng cứ buồn phiền hay nuối tiếc để làm gì, chuyện gì đã qua rồi hãy cho nó qua. Đúng! Mình đã có một thanh xuân tuyệt vời với C7, từ không có gì đã trở thành rất nhiều kỉ niệm. Vậy tại sao mình lại không thể nào tự tạo một thanh xuân cho riêng bản thân mình?
Thanh xuân mình đã có A7 NSL, có C7 TB, và giờ sẽ có thêm Britannia. Không chỉ riêng cấp ba, mà là cả thanh xuân là quãng thời gian tuyệt vời nhất của mình. Cám ơn A7 NSL đã cho mình trú ngụ trong 4 năm trời, cám ơn C7 TB đã cho mình những kỉ niệm tuyệt vời. Chưa biết có cám ơn Britannia được hay không, thời gian sẽ trả lời...
Nhận xét
Đăng nhận xét