Chuyển đến nội dung chính

NHỮNG TRƯỜNG HỢP KHÔNG MAY VÀ CÁCH XỬ LÍ

Xin chào các bạn, đã lâu rồi mình không viết bài nào thế nên là hôm nay mình sẽ trở lại với một bài rất hay nha.

Khi đi du học, nếu ngày đó không may thì bạn sẽ bị gặp một số tình huống oái ăm, khó xử và có thể liên quan đến tính mạng của bản thân nữa. Có thể một số bạn đã trải qua những tình huống này rồi và lúc an toàn rồi mới nghĩ ra phương thức xử lí phù hợp cho tình huống đó. Mình cũng thế, có một số trường hợp mình bị gặp phải và bài này sẽ tổng hợp cho các bạn một số tình huống bất ngờ và cách xử lí nó.

Phân biệt chủng tộc
Đây là một trường hợp phải nói là trời ơi đất hỡi mà cũng rất là nhạy cảm. Thường thì các nước ở phương Tây như là châu Mĩ, châu Âu thì chuyện này xảy ra rất nặng nề. Như các bạn cũng thấy vụ Geogre Floyde rồi đó, rung chuyển cả đất Mĩ luôn. Ở châu Á thì không có mấy, nhưng không phải là không có đâu nha. Nghe nói ở Nhật hay ở Hàn gì đó cũng có đó (cái này mình không chắc đâu nha).

Bản thân mình thì chưa bị rơi vào trường hợp như vậy bao giờ nên cũng không thể nào đưa cho các bạn lời khuyên chính xác nhất được. Nếu mình ở trong trường hợp đó thì mình sẽ lảng tránh, đi càng xa càng tốt. Và đừng quên gọi cho host hoặc bạn bè nha, lỡ họ có ý định xấu tấn công mình vào buổi tối thì việc bạn cầm điện thoại nói chuyện với người xác khiến cho kẻ tấn công không thể nào ra tay được.

Nếu bạn ở trên bus thì thường có hai trường hợp: nếu mọi người trên bus đứng về phía bạn thì bạn chửi ch*tme nó đi; còn nếu xui rủi gặp nguyên cái động phân biệt chủng tộc trên bus thì xuống liền đi và bắt chuyến sau. Mình có quen một ông anh cũng bị phân biệt chủng tộc ở trên bus. Người phụ nữ nọ nói với ảnh những câu đại loại như "Tại sao chúng mày không học ở quê hương tụi bay rồi làm ở đó đi, mắc mớ gì qua đây học rồi chiếm việc của tụi tao?". Và ảnh đáp trả rất hùng hồn mà cũng thâm thúy và sâu sắc "Tại quê hương tao học giỏi quá, tao ngu học không được, nên tao mới qua đây học". Mà thôi, mình kể vậy thôi chứ các bạn đừng có đáp trả gay gắt quá như vậy, ăn đấm nữa lại khổ.

Đó là chuyện người khác phân biệt chúng ta, chứ chúng ta đụng chạm người khác cũng có nha các bạn. Một số bạn trẻ rất thích lấy N-word ra làm trò đùa (không hiểu thì tra google N-word nha, phải hiểu để biết đường tránh nó đi). Đây là một sự xúc phạm rất lớn đối với người da đen, thế nên chỉ có người da đen mới được phát âm đúng chữ N-word, còn máu đỏ da vàng mình thì gọi là N-word thôi.

Bị người lạ làm phiền, theo dõi, hoặc đe dọa
Ở Vancouver mình thì người vô gia cư vô cùng nhiều, thế nên mình khuyên mấy bạn mới nên né khu Hasting ở Downtown ra nha. Và mấy người biến thái theo dõi, hoặc mấy người cuồng tín truyền đạo cũng không ít đâu.

Nếu bạn không thích việc làm của họ thì bạn có thể nói thẳng ra rằng "Sorry, I do not like this topic" hoặc "Stop following me". Nếu trời tối và sợ họ làm chuyện xấu thì các bạn cũng có thể áp dụng cách gọi cho bạn bè và host ở trên. Hoặc bạn cũng có thể bắt taxi về nhà hay nhờ bạn bè hay host lái xe ra đón bạn cũng được. Đừng ngại ngùng hay tiếc nuối gì cả, mai mốt lại hối hận không kịp đấy.

Trước kia gần khu mình sống, có một người vô gia cư phân biệt chủng tộc làm phiền mình (cả hai vấn đề luôn mới khổ chứ). Sau này mình có về nhà đêm muộn thì thường đi nhờ xe bạn bè, các bạn cũng đừng có ngại ngùng hỏi họ nha. Lúc nào mà không nhờ ai được mình sẽ cầm điện thoại và mở đèn pin lên hoặc nói chuyện điện thoại với bạn bè.

Ngoài ra, thường thì điện thoại thông minh hiện nay thường có chế độ khẩn cấp,. Ví dụ điện thoại của mình thì mình đặt chế độ nhấn phím nguồn 3 lần sẽ gửi tin nhắn, hình ảnh và cả vị trí của mình đến những người mà mình chọn sẵn trong điện thoại. Các bạn có thể search google để biết chi tiết hơn nha.

Nếu nguy hiểm hay cảm thấy bị đe dọa các bạn cũng có thể gọi taxi hoặc gọi host để họ đón mình về nhà. Khi người khác nhận giám hộ cho mình thì họ cũng đã nhận trách nhiệm bảo vệ mình rồi, nên nếu trong trường hợp nguy hiểm nào bạn cũng có thể gọi cho họ đó nha.

Đi lạc
Trường hợp này chắc chỉ có mấy bạn mới qua gặp thôi nhỉ. Mà không sao đâu, nó lại quá là bình thường luôn, lúc mới đi du học mình cũng vậy mà. Mình thường khuyên trước khi đi du học bạn nên tải xuống bản đồ của thành phố mình ở vào điện thoại nha. Ví dụ như mình sống ở Vancouver thì mình sẽ tải Vancouver và cả những thành phố lân cận như Burnaby hoặc Richmond tại mình cũng hay đi chơi nữa. Nếu mà bị lạc thì mình vẫn còn có cái bản đồ offline mà mình đã tải xuống rồi. Các bạn cũng search google để biết cách tải bản đồ offline trong google map nha.

Mình nói thật là các bạn khi đi du học cần tập những điều sau: đi bộ, trời má ơi đi bộ quá trời quá đất luôn, 2km là bình thường đó; search google, hầu như vấn đề gì cũng google ra được hết trơn á, từ việc sửa lỗi trong máy tính cho đến loại dầu gội nào thơm; và đọc bản đồ, tải xuống bản đồ khu các bạn sống ở Việt Nam rồi thực hành đi.

Còn nếu điện thoại các bạn hết pin thì... rút kinh nghiệm lần sau nhớ sạc điện thoại trước khi ra đường hoặc mang theo cục sạc dự phòng với dây, còn bây giờ ráng chút tiền bắt taxi đi về hoặc mặt dầy hỏi người đi đường cũng được. Hỏi thì hỏi người ta trạm tàu gần nhất ấy rồi đọc bản đồ nha, chứ nếu bạn ở xa quá thì làm sao người ta chỉ được. Đó là lí do mà mình nói là bạn cần học cách đọc bản đồ đó.

Mình trước kia cũng ngu ngơ lắm mấy bạn, đi lạc là một điều rất là bình thường luôn. Không chỉ đi lạc mà còn bắt lộn bus nữa chứ, ví dụ cũng là bus 19 mà bên này đường thì đi lên Stanley Park, bên kia thì xuống Metrotown, nên nhớ coi kĩ bảng bus ở chỗ đứng chờ đó nha. Yên tâm, ở đây lâu thì các bạn chỉ cần biết bạn đạng ở chỗ nào và bạn muốn đến chỗ nào trong thành phố thôi. Bus với train hầu hết đã ghi vào trí nhớ của bạn hết rồi. Còn ở lâu mà vẫn chưa có kĩ năng này thì ra đường và động não đi chứ đừng chỉ biết đi, còn có xe riêng thì mình hong nói à nha.

Đó là một vài trường hợp dựa trên ý kiến cá nhân của mình. Nếu các bạn có trường hợp nào hoặc cách xử lí nào thì comment ở dưới nghen. Xin chào và hẹn gặp lại.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

TIỀN BẠC KHI ĐI DU HỌC

T iền bạc là một trong những thứ quan trọng nhất mà bạn cần phải quan tâm đến khi đi du học. Mình đã từng nghe ai đó nói rằng:  Cái gì không mua được bằng tiền, thì mua được bằng rất nhiều tiền! Có thể câu nói đó sai, nhưng cũng một phần nào phản ánh xã hội hiện nay. Kể từ khi con người phát minh ra tiền bạc, bao nhiêu chuyện nhức đầu vì nó mà kéo theo. Có gia đình tan vỡ cũng vì tiền, có bạn du học sinh phải về nước vì không còn đủ tiền trang trải cuộc sống, và muôn vàn câu chuyện mà tiền là một trong những nguyên nhân chính. Ở bài viết này mình sẽ không dạy cho các bạn cách tiêu tiền thế nào cho hợp lí, nhưng chỉ nêu một vài suy nghĩ cá nhân của mình đối với cách sử dụng tiền bạc khi đi du học ở một số người. Nếu bạn nào đã đi du học hoặc đã từng đi nước ngoài rồi, mới đầu sẽ gặp tình trạng hay đổi ra tiền Việt rồi ngại tiêu tiền. Ví dụ bạn mua món ăn nào đó tầm $6 chẳng hạn, thì giá trị tương đương của nó là khoảng 100k. Mắc kinh khủng phải không? Một bữa ăn ở Việt

VÌ SAO MÌNH CHỌN ĐI DU HỌC? | PHẦN I

Để xác định và trả lời câu hỏi này, mình đã phải mất đến 2 NĂM. Đúng rồi đấy, tận 2 năm. Nên bạn nào mà có suy nghĩ "Có nên đi du học hay không?" thì cứ bình tĩnh mà trả lời nha. Thời gian này là thời gian xảy ra nhiều chuyện quan trọng nhất cuộc đời mình nên mấy bạn đón xem nhaaa. Khởi đầu của mọi chuyện Năm đó mình vừa kết thúc lớp 8, công việc của ba mẹ mình bắt đầu thấm khá nên bắt đầu có suy nghĩ cho mình đi du học. Thật sự mình rất biết ơn ba mẹ đã dẫn mình đi một con đường tươi sáng. Trước kia nhà mình chỉ ăn no mặc ấm, không giàu có gì cả nên suy nghĩ đi du học chưa bao giờ xuất hiện trong đầu của mình.  Để chuẩn bị cho mình có được ngày hôm nay, ba mẹ đăng kí cho mình tham gia một khóa trại hè của ADVO. Mình nhớ không lầm thì tên của trại hè đó là Singapore Immersion Camp 2017. Mình hong có ý định pr hay quảng cáo đâu nha, nhưng mình thấy chuyến đi này thực sự rất thành công (ít ra là đối với mình) nên giới thiệu với các bạn. Năm đó mình ở chung nhóm với

TUI LÀ AI DỊ?

Xin chào các bạn. Lần đầu bước chân vào trang blog của tui thì không ai biết tui là ai đâu. Nên tui sẽ dành ra bài này để giới thiệu cho các bạn nha. Trả lời câu hỏi chính: Tui là ai? Mình là Cường, sinh cuối năm 2003 nên có thể nói khi viết bài này mình chưa được 16 tuổi nữa. Nghe tên thì ai cũng biết mình là nam rồi. Mình sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, còn được gọi là Thành phố Hồ Chí Minh nhưng mà cái tên Sài Gòn mình cảm thấy nó dễ mến hơn. Cấp hai mình học ở trường THCS Ngô Sĩ Liên, quận Tân Bình. Sau khi thi tuyển sinh 10 thì mình đậu vào trường THPT Tân Bình ở quận Tân Phú (khá là kì lạ phải hong 😂 trường Tân Bình mà ở quận Tân Phú). Ở nước ngoài tên của mình khá là khó phát âm nên các bạn cũng có thể gọi mình là Peter. Đây là mình nè. Mình đi du học từ lúc nào? Mình nhớ không lầm thì ngày mình bay là ngày 16 tháng 8 nên cho đến khi viết bài này mình đi du học chưa được một tháng nữa. Nên nếu bạn theo dõi blog của mình, bạn sẽ thấy mình kể những trải n