Hôm nay đã là 18/08/2020, qua hai ngày so với ngày đó. Đã một năm kể từ lần mình rời Việt Nam để đến đây. Cảm giác sao nhỉ? Không còn bồi hồi và đầy những cảm xúc như hồi đó nữa, không còn đầy những tò mò và hồi hộp, và cũng không còn vui tươi như lúc đó nữa.
Quả thật đối với cuộc sống, con người không thiệt thòi thứ gì cả. Cuộc sống du học đã lấy đi của mình nhiều thứ, nhưng bù lại cũng cho mình lại để đền bù. Nó đã lấy đi những ước mơ, những hy vọng, mồ hôi và cả nước mắt của mình nhiều lắm. Nó đã xa cách mình khỏi quê hương, đẩy mình xa khỏi những người mà mình yêu thương, và cả bạn bè nữa. Nó cũng đã lấy đi của mình không biết bao nhiêu là tiền bạc. Nhiều chuyện đã xảy ra khiến mình buồn phiền và mệt mỏi rất nhiều.
Nhưng đồng thời nó cũng cho mình những ước mơ khác, những hy vọng thực tế hơn rất nhiều. Mồ hôi và nước mắt mình đổ ra cũng xứng đáng với những kinh nghiệm và trải nghiệm của bản thân. Xa quê hương mới nó đáng quý đến thế nào, xa những người ta thương mới biết ta cần họ thế nào. Nó cho mình thấy sự phản bội, nhưng cũng cho mình những người mà mình tự hào gọi là bạn bè và gia đình. Tiền bạc mình bỏ ra rất xứng đáng với những bài học mà mình nhận lại được.
Gặp được mọi người tứ phương quả thật là ít người có được những trải nghiệm này. Nó giúp mình xoá bỏ đi những định kiến đã ở trong đầu bấy lâu nay. "Đi một ngày đàng, học một sàng khôn" không sai.
Cuộc sống có tốt hơn hay không phụ thuộc vào việc ta đã làm được gì. Mình chưa đạt được điều gì cả, có chăng thì cũng không bằng ai. Nhưng mình hài lòng với tất cả những gì mình đang có ở hiện tại. Hài lòng với kiến thức, kinh nghiệm, trải nghiệm mà mình đã có ở hiện tại, và trên hết là mình hài lòng với tất cả mối quan hệ mà mình có được: từ bạn bè, tình cảm cho đến gia đình.
Tương lai rồi sẽ ra sao? Mình đã có những ước mơ, những hy vọng mới. Nhưng hãy để nó đưa đẩy con người ta. Có những chuyện mình không thể ngờ được và không làm gì được để chống lại nó. Ai không chuẩn bị kế hoạch là tự tay giết chết tương lai, nhưng khi đã chuẩn bị rồi thì cũng không chắc chắn là nó trở nên tốt hơn được. Nhưng có sao? Rồi mọi chuyện sẽ ổn mà thôi. Bên cạnh mình giờ không còn một mình như hồi chân ướt chân ráo sang đây. Mình đã có bạn bè, mình có tình yêu và mình có gia đình. Mọi người đều ủng hộ và trông chờ nơi mình.
Giờ mình đã đủ tự hào để gọi bản thân là du học sinh. Tuy nhiên, hãy ghi nhớ ngày đó, ngày của sự chia ly để bước chân vào một khung trời mới, ngày của sự khởi đầu một trang mới của trải nghiệm cuộc sống; vì trên hết, có người chờ mình quay trở về mà...
Kỉ niệm một năm lần cuối, ngày 16/08/2019.
Nhận xét
Đăng nhận xét